"Được ạ. Lân này, họ chụp vài bức ảnh trước những bụi hoa Thiên Quỳ hông nhạt, một gia đình hạnh phúc thay phiên nhau chụp chung, Phó Như Hối rất hài lòng và dự định sẽ in chúng ra treo tường. Bởi vì đã đi bộ rất lâu nên Sở Dung không còn sức. Chụp chưa đến mười tấm, Sở Dung, Phó Dư và Phó Niên đều không chịu nổi nữa, tỏ vẻ cần phải về nhà nghỉ ngơi. Phó Như Hối đồng ý với ý kiến đó một cách vui vẻ. Trên đường về, chỉ mình Phó Như Hối tỉnh táo lái xe, trong khi ba người còn lại đã ngủ say sưa, gần như ngáy ngủ.
Phó Như Hối cảm thấy hơi thất vọng, anh ước gì có ai đó ngủ ngáy để đỡ cô đơn trên đường vê.
Khi họ về tới nhà, đã là sau bảy giờ tối.
Phó Như Hối không đánh thức ba người họ, chất lượng giấc ngủ của họ thực sự rất tốt. Phó Như Hối nhẹ nhàng ôm lấy Sở Dung, gọi cho Lý Chí Triệu và Vương Thuấn Hoa ra để bế Phó Niên và Phó Dư vào nhà. "Ông chủ, trưa nay có khách đến nhà nhưng ông chủ và bà chủ không có ở nhà nên khách đã nhanh chóng rời đi" người giúp việc báo cáo.
Sau khi đặt Sở Dung nằm xuống, Phó Như Hối xuống lầu và để cốc sữa lắc dâu tây tan chảy vào tủ lạnh, để Sở Dung có thể uống ngay khi tỉnh dậy. Thím Vân đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn thấy Phó Như Hối thì vội vàng đến báo cáo với anh: "Tôi đã nói với khách là cậu không có ở đây, khách nói muốn được thông báo khi ông chủ trở vê."
Phó Như Hỗối vừa rửa tay xong, anh hỏi: "Khách là ai?" "Một nam hai nữ." Thím Vân suy nghĩ: Khách nam là người đến nhà vào hôm qua, còn hai người kia thì tôi không biết. Chỉ là hai người đó rất xinh đẹp, thím Vân đoán có thể họ là ngôi sao nào đó. Nhưng bà ấy không xem phim truyền hình nên không biết nhiều ngôi sao trẻ.
Phó Như Hối gật đầu, anh đã đoán ra ai đã đến: "Anh biết rồi, cảm ơn dì. Tối nay nhờ dì nấu ít canh bổ dạ dày, hôm nay ba người ấy đã ăn một số đồ lạnh, anh lo họ sẽ bị tiêu chảy."
Thím Vân cười nhẹ, phấn khởi đáp lại: "Được, ông chủ. Hôm nay bà chủ và cậu chủ vui vẻ chơi đùa, lâu rồi không thấy ông chủ đưa bà chủ đi chơi như thế." Họ mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Thường ngày Phó Như Hối dễ chịu, người giúp việc trong nhà nói nhiều mà anh cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ là vì kính trọng chủ nhân, ít ai dám trò chuyện với anh nhiều, ngoài Thím Vân thỉnh thoảng trò chuyện vài câu khi anh có tâm trạng tốt.
Nghe được lời của thím Vân, Phó Như Hối rất vui vẻ, mặt mày anh cong cong, cười nói: "Đúng là rất vui. Sở Dung và hai con trai chơi đến điên cuông, anh mà không trông coi, có lế chúng đã lăn lộn vào trong đống cỏ.
Thím Vân rất hài lòng, yên tâm nói: "Vui là chính điều tốt rồi. Bà ấy đã làm việc trong nhà họ Phó rất nhiêu năm, từ khi Phó Dư còn chưa biết đi đã được thuê vào đây để nấu ăn, thời gian thoáng cái đã trôi qua lâu như vậy.
"Ngô Xán đã đi rồi à?" Thông thường vào thời điểm này, quản gia sẽ đến báo cáo tình hình thu chi cho anh. Hôm nay lâu rồi không thấy ai đến, Phó Như Hối không ngạc nhiên, dường như anh đã biết từ lâu, anh hỏi thím Vân một cách tự nhiên.
Thím Vân ngạc nhiên, cười khổ: "Vâng, bà chủ đã sa thải ông ấy."
Phó Như Hối mỉm cười: "Tôi biết rồi."
Thím Vân mím môi, không biết có nên nói chuyện với ông chủ không, thực ra mọi người ít nhiều đều biết rõ những gì bà chủ và Ngô Xán đã làm trước đây, thân là một dì nấu ăn, bà ấy biết nhiêu điều nhất. Bà ấy chưa từng báo cáo với ông chủ, một là vì không có cơ hội, lý do khác là vì bà ấy đây là chuyện gia đình của ông chủ và bà chủ, bà ấy cũng chỉ là người hầu của nhà họ Phó, nếu xem vào việc của người khác, đến lúc đó làm mích lòng cả hai bên thì không có kết quả tốt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo